BlogRadio BlogRadio
-
- Society & Culture
-
Phát thanh xúc cảm của bạn!
-
Để người mình yêu hạnh phúc
Replay Blog Radio: Lần đầu tiên, tôi không hề khóc. Tôi chỉ mỉm cười, tuy rằng nụ cười có đôi chút đắng ngắt. Tôi cười chúc mừng cho người tôi yêu đã tìm được một nửa đích thực của mình. Tôi cũng giống như nàng tiên cá. Vì người mình yêu, chấp nhận hoá hư không.
-
Đêm cho nỗi buồn rơi xuống vực
Replay Blog Radio: Bạn thân mến, buổi đêm thường mang lại cho con người thật nhiều tâm trạng, thật nhiều xúc cảm. Đêm với những người đang cô đơn dường như còn dài hơn, sâu hơn, sống thật hơn khi nghĩ về cuộc sống.
-
Điều hối tiếc nhất cuộc đời
Replay Blog Radio: Nước mắt lăn dài trên má, tôi tháo kính lau hoài không hết, những giọt nước mắt này ấm nóng và như keo dính nhẹ nhàng hàn gắn trái tim đang nứt toác của tôi. Tôi đưa tay chạm vào những con chữ trên máy tính một cách tỉ mẩn như đang chạm vào má của chồng, người đàn ông duy nhất tôi yêu. Tôi khao khát có được đứa con của riêng mình và sợ hãi trước những lời cay nghiệt của mẹ… nhưng cái giá dù có đắt hơn tôi vẫn muốn trả, vì tôi yêu anh.
-
Đợi đông về gõ cửa em sẽ nói yêu anh
Replay Blog Radio: Đêm Noel rực rỡ, giai điệu Jingle bell vang lên ở nhà thờ đầu phố. Ôm cục máy tính giữa phòng trọ lạnh ngắt thật là buồn. Nhưng biết làm sao được, không có gấu chó, gấu mèo gì thì đành chịu thôi. Từng tuyên bố hùng hồn trên facebook “Đợi đông gõ cửa, em sẽ nói yêu anh”. Đợi mãi, chẳng biết đến đông nào.
-
Đủ duyên sẽ gặp lại, đủ nợ sẽ tìm về
Replay Blog Radio: Có câu “Có duyên chân trời cũng gặp, vô duyên trước mặt cũng như không”. Có khi duyên phận của hai người đến không cùng thời điểm, cuối cùng chỉ còn là tiếc thở dài tiếc nuối. Nhưng trong khoảnh khắc đó, dẫu có cưỡng cầu cũng vô ích. Đôi khi một cuộc chia ly lại đem đến một khởi đầu mới trọn vẹn hơn. Bạn có tin rằng những người yêu nhau dẫu lạc mất nhau vẫn có thể tìm lại? Duyên phận có thể đến trễ nhưng kịp lúc, ấy mới là cái duyên cả cuộc đời.
-
Đừng chạy trốn anh nữa được không em?
Replay Blog Radio: Mimosa đã cho tôi tìm thấy anh, cho tôi được cùng anh đi suốt một chặng đường dài hạnh phúc nhưng rồi cái sắc vàng rực rỡ ấy đã làm tôi lạc mất anh giữa ngút ngàn của núi rừng.
Tôi yêu Đà Lạt, yêu cái không gian hoang sơ yên bình của xứ sở Phù Tang này, yêu cả cái sắc vàng kiêu sa rực rỡ của Mimosa. Loài hoa ấy như có một sức hút mạnh mẽ làm tôi cứ thế mà yêu thương mà chờ mong nhung nhớ rồi chạnh lòng mỗi khi cái sắc vàng ấy tàn lụi theo mùa đông. Mỗi mùa đông tới tôi lại tìm về chính nơi này để thỏa thuê ôm trọn cái vẻ ngọt lịm đến bình yên của nó.