Description
Nếu coi khách hàng là thượng đế, và việc chiều lòng khách hàng luôn là điều quan trọng nhất, thì có vẻ như… không phải lúc nào chúng ta cũng đang làm đúng thì phải, có phải không nhỉ?
Tại sao coi khách hàng như thượng đế nhưng chúng ta lại không cho họ chọn món ăn và phải ăn theo những gì đã chuẩn bị trước, theo đúng thứ tự chúng ta sắp xếp? Tại sao thượng đế lại là người phải kiểm tra xem hôm nay chúng ta mở cửa hay đóng cửa, và đôi khi bị nhắc nhở về việc nên hạ giọng xuống khi lỡ cười quá to với bạn bè? Tại sao thượng đế mà còn bị cấm làm việc này việc kia, như là không được chụp ảnh, không được bật flash, dù điều đó đôi khi sẽ khiến họ ngay lập tức quay lưng với thương hiệu đang cấm đoán?
Lý trí mà nói, đó không phải những hành động đặt thượng đế lên hàng đầu, phải không?
Ở đây có BAKES và “một năm sau đó”. Một ghi nhận về Trung Thu từ góc nhìn một con người chứ không phải chuyên gia này hay thương hiệu nọ. 🌕
Published 09/23/24
Câu chuyện của hôm nay, thì bắt đầu từ một bình luận mình đọc được trong quá trình chạy chiến dịch. Bình luận đó là: Làm ơn đừng gọi đây, tức những chiếc bánh nướng cốm xào, là bánh nướng. Mình hiểu trong ngữ cảnh bình luận, thì ý bạn ấy là đừng gọi bánh nướng cốm xào là bánh nướng Trung Thu.
Nếu...
Published 09/13/24