Episodes
Nếu bạn có khả năng tự học, học ĐH rất phí thời gian. Sv phải học nhiều môn phụ không liên quan, môn chính thì kéo dài lê thê. Đã vậy giảng viên ít người nói được gì thú vị, đa phần chỉ nhai lại sách. Các thầy cô lớn tuổi thường nhiều insights nhất, nhưng hay sa đà vào kể chuyện cá nhân. Nhưng phí thời gian thôi còn đỡ. Nhiều bạn chọn sai trường, sai ngành, vừa mất thời gian vừa không được gì.
Published 05/07/24
Published 05/07/24
Từ tháng 5 trở đi, cái nóng HN ngột ngạt như chụp túi nilon lên đầu và buộc tất cả phải sinh hoạt trong phòng máy lạnh. Ta chỉ có thể bước ra đường đi dạo hay tập thể dục vào sáng sớm hoặc chiều muộn. Lúc ấy hơi nóng từ mặt trời, từ nhà bê tông, từ đường nhựa và xe cộ đã dịu bớt; ta có thể lên hồ hoặc ra sân các tòa nhà hóng mát. Nhưng ban ngày thì không thể. 
Published 04/30/24
Nghe một bài hát hay rồi táy máy đi tra lyrics là sai lầm chết người mà ai cũng từng mắc phải. Vì sao lại sai lầm? Vì trường hợp lyrics hay và làm tăng ý nghĩa bài nhạc rất hiếm, đa phần nó dở, và khi đã biết lyrics, ta sẽ thấy bài hát kém hay đi.  
Published 04/23/24
Tôi thấy cách xưng hô của người VN khá phức tạp. Trong gia đình dù sao cũng còn quan hệ huyết thống để phân chia thứ bậc và dựa vào đó để gọi nhau. Nhưng ra đến ngoài xã hội thì thôi, bát nháo cả. Ví dụ đơn giản nhất là gọi nhân viên ở quán cafe. Hồi sinh viên tôi đều gọi họ là anh chị - dễ quá, vì tôi còn bé và mặt non choẹt. Lên đến 27 tuổi tôi vẫn giữ cách xưng hô này, để tỏ là tôi tôn trọng; nhưng tôi chỉ gọi anh chị mà không xưng em nữa.
Published 04/16/24
App hẹn hò sinh ra để giúp bạn tìm tình yêu, nhưng phần lớn chúng ta quẹt trái quẹt phải xong chỉ tìm thấy thất vọng.  Vậy chúng sai ở đâu?
Published 04/09/24
Người ta vẫn bảo “giấy trắng mực đen”, ý là cái gì đã viết ra rồi thì không chối cãi được, và cũng với ẩn ý rằng nó là bằng chứng vĩnh cửu. Nhưng có thật chữ viết sẽ tồn tại mãi mãi không? Tất nhiên tôi không nói đến chuyện tờ giấy hay cuốn sách bị lôi ra đốt; như thế thì chữ nào thoát được. Tôi đang nói đến trường hợp thông thường, khi ta ghi chép để tương lai xem lại, nhưng vài năm sau mở ra thì chữ đã biến mất rồi.
Published 04/02/24
Hồi còn trẻ tôi rất thích rúc vào những hàng ăn nổi tiếng trên phố cổ. Dù phải chờ đợi, chen chúc, thậm chí ăn chửi, tôi vẫn muốn ăn. Tôi muốn được hít thở cái không khí trung tâm thủ đô, muốn được ăn uống giữa những người sành điệu. Nhưng càng ngày tôi càng ngán việc lên phố cổ, hoặc nói rộng hơn chút là lên quận Hoàn Kiếm ăn uống một cái gì đấy.
Published 03/26/24
Hồi còn học văn ở trường cấp 3, bạn thấy phần nào khó viết nhất: mở bài, thân bài hay kết bài? Riêng mình thấy phần khó viết nhất là phần mở đầu. Mình chẳng biết bắt đầu một bài văn thế nào cả. Ví dụ đề bài bắt tả bà nội, mình chỉ nghĩ ra câu “Đây là bà nội tôi” rồi muốn chuyển sang tả tóc tai áo quần của bà ngay lập tức. Nhưng miêu tả lại là phần việc của thân bài. Vậy phải...
Published 03/19/24
Trong Zero To One, tác giả (nhà sáng lập PayPal) vẽ một sơ đồ 2 trục phân chia 4 cách nghĩ về tương lai, bao gồm DEFINITE/ INDEFINITE OPTIMISM và DEFINITE/ INDEFINITE PESSIMISM (Lạc quan có kế hoạch/ không kế hoạch và Bi quan cụ thể/ mơ hồ).
Published 03/13/24
Khủng hoảng tuổi 30 và lối thoát cho thế hệ 9x tại Việt Nam. Trong mọi nền văn minh, trưởng thành luôn là một dấu mốc quan trọng của đời người. Nó là ranh giới giữa làm trẻ con và làm người lớn, giữa việc được nuông chiều với việc phải chịu trách nhiệm nhất định trong gia đình, xã hội hay tôn giáo nơi mình sinh sống. Để đánh dấu ngày này, người Do thái tổ chức lễ Bar Mitzvah cho bé trai 13 tuổi, người Nam Mỹ tổ chức Quinceañera cho bé gái đến tuổi 15, người Mỹ có Sweet 16, người Nhật có...
Published 03/10/24
Đọc truyện ngày xưa tôi cũng hay thấy bóng dáng những bà cô không chồng, tức những người phụ nữ không kết hôn mà chọn ở vậy rồi âm thầm chăm sóc ông bà bố mẹ rồi cháu chắt, trong khi các anh chị em khác rảnh tay sống cuộc sống vui thú bên ngoài. Không chỉ trong các gia đình, mà nhìn rộng ra trong các xã hội cũng vậy. Ở đâu ta cũng thấy những người nghèo khổ, mất trí đi lang thang, ngủ qua đêm nơi gầm cầu ghế đá; trong khi phần đông chúng ta lành lặn mạnh khỏe.
Published 03/05/24
Nghề giáo ở VN không khổ mấy. Về địa vị xã hội, giáo viên nói chung được tôn trọng cả trong và ngoài trường học; và nghề giáo được cho là một nghề “tốt” (dù chả biết dạy môn gì). Lí do là bởi sau khi hạ bệ Nho học, phe cách mạng vẫn giữ lại một số giá trị của ý thức hệ cũ, ví dụ như “Trung – Hiếu” (Trung với Đảng, hiếu với dân). “Tôn sư trọng đạo” cũng được chọn vào hệ giá trị mới; và lý tưởng tôn thờ ba đấng “Vua, Cha, và Thầy” của Nho giáo vẫn được giữ lại qua câu “Mùng 1 Tết cha, mùng 2...
Published 02/27/24
Tôi tin rằng “nearly make it” là trải nghiệm mà ai cũng có trong đời: đứng thứ nhì lớp, đạt giải ba trong một cuộc thi bơi… Chúng ta thấy hào quang của người về nhất, đứng ở vị trí có khả năng về nhất, nhưng chúng ta không làm được. Tại sao vậy?
Published 02/21/24
Tôi và một số người bạn tôi cũng có cảm xúc như vậy về HN. Chúng tôi yêu mùa thu ở thành phố này, yêu hồ Tây... Nhưng ngoài những cảnh vật bé xinh ấy, chúng tôi đều cảm thấy rằng HN không phải nơi những điều kỳ vĩ có thể xảy ra. Ít nhất là với bản thân chúng tôi. Không ai dám nói ra miệng, vì nói xấu quê hương có vẻ là điều gì kỳ cục. Mọi người chỉ âm thầm bỏ đi.
Published 02/17/24
Writer thường xuyên trì hoãn việc viết lách bằng những lý do như: không có cảm hứng, bí ý tưởng, hoặc có ý tưởng nhưng chẳng biết viết ra thế nào. Bạn phải viết ad cho hãng đồ lót nữ, nhưng đã mấy tháng rồi bạn không được nhìn thấy bra mặc trên người thật. Bạn phải trả bài viết về du lịch Hà Nội, nhưng sáng nay ra đường tự dưng bạn thấy Hà Nội chả đẹp tí nào. Vân vân và vân vân.
Published 02/13/24
Ngày xưa, tôi cũng như nhiều thanh niên khác, đều nghĩ rằng rượu tây thì chán và nhạt nhẽo hơn rượu ta (tức là rượu nấu ở quê, nút lá chuối). Đã thế rượu tây uống còn không say được như quốc lủi. Sau này lên đại học, được đi làm về rượu, tôi mới biết mình đã sai bét nhè. 
Published 02/05/24
Michelin công bố danh sách quán ăn VN được gắn sao và được recommend. Trên mạng người ta hỏi ầm lên xem ông mồm nhôm nào đi ăn test mà chọn những quán như thế. Tôi nghĩ ngon dở cũng khó nói; tôi quan tâm hơn đến chuyện Michelin sẽ hủy hoại thực khách và quán ăn ở xứ ta như thế nào.
Published 02/03/24
Penpal - bạn qua thư - hai từ ấy bây giờ ai còn nghe thấy nữa? Kết bạn qua thư có vẻ là một thứ từ thời tiền sử, hay đúng hơn là thời tiền-internet. 
Published 01/30/24
Hàng ngày bạn được đọc những tin có dạng như: “Tỷ phú A. mới xx tuổi đã sở hữu số tài sản khổng lồ lên tới xxxxxxx USD”, “Đại gia B. khoe chiếc xe Bentley biển đẹp cùng cô vợ người mẫu”, “Công ty C. từ một startup nhỏ nay đã được rót vốn xxxxxx USD”, vân vân. Lên facebook chúng ta cũng không được tha. Luôn luôn có một chị D. nào đấy vừa xinh vừa giỏi, đại khái profile có những nội dung cơ bản như: beauty blogger, traveler, food blogger, co-founder, startup owner. Vân vân.
Published 01/27/24
Đứng trước cục tiền lương chúng ta luôn có 3 phương án: Một là tiết kiệm. Hai là tiêu bừa. Ba là tiêu tiền có phương pháp. The tôi những câu chuyện về lãi kép, về tích tiểu thành đại, về phương pháp 6 cái lọ nọ kia nghe thì hay, nhưng toàn bánh vẽ thôi, vì mấy ai làm nổi.
Published 01/23/24
Lúc giận ta chỉ muốn đấm vỡ mặt đứa mình ghét. Tuy nhiên làm thế thì phạm pháp mà có khi còn bị đấm lại. Nhưng cơn giận vẫn cứ phải xả ra, vậy xả thế nào?
Published 01/18/24
Hồi 2012, ở Hà Nội có một quán bar tên là Tadioto trên phố Trương Hán Siêu. Chú Đức, chủ quán, giải thích với tôi rằng Tadioto nghĩa là Chúng ta đi oto. Hồi mới từ Mỹ về, chú thấy ở thành phố ai cũng có ước mơ sở hữu một chiếc oto, nên chú đặt tên quán như vậy.
Published 01/16/24
Một cái chết nhẹ nhàng có lẽ là ước mơ của những ai từng chứng kiến người thân qua đời hoặc tự mình đang trong cơn nguy kịch. Người VN luôn quan niệm rằng ai có phúc lắm mới được chết không bệnh tật hay đau đớn. Cụ ngoại tôi ở quê là một người được cái phúc ấy. Tôi nghe kể là cụ mất trong giấc ngủ trưa: cả làng ai cũng nói phải ăn ở tốt lắm mới được ra đi nhẹ nhàng như thế.
Published 01/11/24
Ước mơ của bạn là gì?/ Mười năm nữa bạn muốn là ai và sở hữu những gì?/ Nếu tiền không phải là vấn đề, bạn sẽ chọn làm gì? Câu trả lời hầu hết rơi vào một trong hai kiểu:
1. Em không có ước mơ
2. Em có ước mơ nhưng không biết làm thế nào/ không có kế hoạch cụ thể Thật ra ai cũng có ước mơ cả, và ước mơ nào cũng có cách thực hiện (có bao nhiêu bước, mỗi bước phải làm ra sao). Cái mọi người thiếu là một mentor, một người có khả năng đánh thức giấc mơ trong bạn và chỉ cho bạn con đường phải đi.
Published 01/06/24